
Lấy mẫu thuận tiện là phương pháp lấy mẫu phi xác suất, trong đó nhà nghiên cứu lựa chọn người tham gia dựa trên mức độ dễ tiếp cận hoặc khả năng liên hệ, thay vì chọn ngẫu nhiên. Phương pháp này được ứng dụng rộng rãi trong nghiên cứu thị trường, khảo sát khoa học xã hội và các nghiên cứu thăm dò ban đầu nhờ tính thuận tiện và chi phí thấp. Tuy lấy mẫu thuận tiện giúp thu thập mẫu hiệu quả, kết quả nghiên cứu thường khó khái quát cho nhóm đối tượng mục tiêu lớn do vấn đề đại diện.
Một số đặc điểm tiêu biểu của lấy mẫu thuận tiện gồm:
Dễ tiếp cận mẫu: Nhà nghiên cứu chọn người trả lời dễ tiếp cận, như người đi bộ trên đường, người dùng Internet hoặc khách tham quan địa điểm cụ thể.
Chi phí thấp, hiệu suất cao: So với các phương pháp lấy mẫu khác, lấy mẫu thuận tiện thường tiết kiệm thời gian và nguồn lực, giúp thu thập dữ liệu nhanh chóng.
Không ngẫu nhiên: Việc chọn mẫu không dựa trên nguyên tắc ngẫu nhiên mà phụ thuộc vào sự sẵn có của đối tượng được khảo sát tại thời điểm và địa điểm nhất định.
Dễ thực hiện: Không cần khung lấy mẫu phức tạp hoặc hỗ trợ kỹ thuật thống kê, nên thiết kế nghiên cứu đơn giản.
Tính đại diện hạn chế: Do sai lệch chọn mẫu, mẫu thu được có thể không phản ánh chính xác đặc điểm của tổng thể, hạn chế khả năng áp dụng kết quả ra bên ngoài.
Lấy mẫu thuận tiện có vai trò nhất định trong nghiên cứu thị trường và quyết định kinh doanh:
Ở giai đoạn thử nghiệm sản phẩm, doanh nghiệp thường dùng lấy mẫu thuận tiện để lấy phản hồi ban đầu từ người dùng nhằm đẩy nhanh việc hoàn thiện sản phẩm. Phương pháp này phù hợp với startup có ngân sách giới hạn, giúp tiếp cận ý kiến khách hàng với chi phí thấp. Tuy nhiên, phương pháp này có thể dẫn đến dự báo thị trường thiếu chính xác, do mẫu không đại diện toàn bộ thị trường mục tiêu, ảnh hưởng đến độ chính xác của quyết định chiến lược. Trong môi trường cạnh tranh, lấy mẫu thuận tiện thường chỉ là bước khởi đầu hoặc bổ sung cho phân tích thị trường toàn diện, không phải là cơ sở quyết định cuối cùng.
Khi áp dụng lấy mẫu thuận tiện, nhà nghiên cứu cần lưu ý những rủi ro sau:
Sai lệch lựa chọn: Mẫu có thể làm nổi bật một số nhóm nhất định, bỏ qua nhóm khó tiếp cận, dẫn đến kết luận bị lệch.
Sai lệch tự lựa chọn: Người tự nguyện tham gia khảo sát có thể có động cơ hoặc đặc điểm riêng, khác biệt so với những người không tham gia.
Vấn đề ngoại suy: Kết quả nghiên cứu khó áp dụng ra các nhóm dân số lớn, hạn chế phạm vi ứng dụng của kết luận.
Hạn chế suy luận thống kê: Do mẫu phi ngẫu nhiên, các kiểm định ý nghĩa thống kê truyền thống và khoảng tin cậy có thể không phù hợp hoặc phải diễn giải thận trọng.
Giảm độ tin cậy nghiên cứu: Trong môi trường học thuật và chuyên môn, nếu quá phụ thuộc vào lấy mẫu thuận tiện sẽ làm giảm độ nghiêm ngặt và sức thuyết phục của kết quả nghiên cứu.
Dù có những thách thức trên, nhà nghiên cứu vẫn có thể nâng cao chất lượng nghiên cứu lấy mẫu thuận tiện bằng cách công khai giới hạn mẫu, kết hợp thêm phương pháp lấy mẫu và kiểm chứng dữ liệu đa chiều.
Lấy mẫu thuận tiện vẫn giữ vai trò thiết thực trong nghiên cứu. Dù hạn chế về mặt khoa học, phương pháp này vẫn hữu ích ở bối cảnh nguồn lực hạn chế, nghiên cứu sơ khởi hoặc khi cần phản hồi nhanh. Điều quan trọng là nhà nghiên cứu cần nhận diện đúng và truyền đạt rõ phạm vi áp dụng cũng như giới hạn của phương pháp, đảm bảo diễn giải và ứng dụng kết luận hợp lý. Khi kết hợp các phương pháp nghiêm ngặt hơn, lấy mẫu thuận tiện tạo nền tảng cho nghiên cứu toàn diện và sâu hơn.
Mời người khác bỏ phiếu


